🦍 Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 23: Tỏ tình. Chương trước Chương tiếp. - Em là con gái! Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không chút cảm xúc của Nhiếp Tử Vũ một lồi lâu, Nhiếp Tử Phong nghiêm túc nói ra một câu như vậy. Sắt mặt Nhiếp Tử Vũ trầm xuống, lạnh nhạt nói: - Không cần anh nhắc tôi! Nhắc Chương 84: Bị đánh đập. Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta, khiến cho trong lòng cô ta dâng lên một chút chua xót đau đớn. Quan Duyệt nhìn vẻ mặt không chút thay đổi, vô cùng thản nhiên của anh đi ra từ trong phòng của Nhiếp Tử Vũ, thậm chí bị cô 5. Đánh giá: 7 /10 từ 97 lượt. Truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu xoay quanh về mối tình giữa 2 nhân vật , hài hước, chân thực, gần gũi và đầy xúc động. Truyện Bảo bối thực ngoan với tổng số 4987 truyện liên quan. Kho truyện Bảo bối thực ngoan tổng hợp hay nhất - Page 1 TruyenFullVn.Net Giới thiệu truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu. “Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu” là một tựa truyện ngôn tình hấp dẫn được viết bởi tác giả Tiểu Thanh Tân. Nội dung truyện xoay quanh hành trình tình yêu đầy sóng gió của Nhiếp Tử Phong và đứa em gái được hắn Truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 60. Bối Doanh Doanh nhìn thấy Bối Hồng, con ngươi hơi co lại, tim đập mạnh như muốn nhảy lên tận cổ họng, cả người cứng đờ, giống như có một tảng đá lớn đập mạnh vào đầu cô. 2.33. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Mời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha! Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng "ba ba Hiện tôi đang không Bảo Bối Thực Ngoan và cũng đã tìm kiếm nhiều cách xử lý nhưng tôi muốn các chuyên gia, các bạn cho tôi một lời khuyên và cách xử lý phù hợp. Truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu. Chương 20: Không bao giờ muốn thích anh nữa! /283. Chương Sau Chương Tiếp. Nhiếp Tử Phong bị quản gia vội vàng kéo xuống lầu thì thứ nhìn thấyđầu tiên đó là Nhiếp Tử Vũ đang điên cuồng nắm lấy tay Quan Duyệt, khàn cả giọng 9gkN6L. Editor Táo đỏ phố núi Vừa liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi mặc vào giống như trai bao trong tay của cô, Nhiếp Tử Phong nhíu mày. Đột nhiên, đôi mắt của anh loé lên một tia sáng ranh mãnh, anh nói “Không thì như vậy đi, nếu như đêm nay em chủ động, vậy thì anh sẽ đi thay.” Anh là người làm ăn rất ma mãnh, đương nhiên cũng phải biết tranh thủ giành quyền lợi cho mình chứ. “Nghĩ hay quá nhỉ!” Mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ tới tận mang tai, bỏ lại câu nói đó, rồi để chiếc áo sơ mi lại vị trí cũ, nổi giận đùng đùng xoay người muốn rời đi. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong nhanh tay giữ tay của cô lại. Cầm chiếc áo sơ mi ở trên kệ xuống, Nhiếp Tử Phong mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng như anh đào của Nhiếp Tử Vũ, giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô, “Anh chỉ đùa với em thôi mà.” Mặc dù đây cũng là một trong những tâm nguyện của anh. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chu môi ra, rồi né tránh khỏi bàn tay đang xoa đầu cô của anh, “Đừng có xoa đầu em như vậy.” Cảm giác giống như mình là thú cưng của anh vậy. Vừa dứt lời, thì thấy Nhiếp Tử Phong đang cười trộm, Nhiếp Tử Vũ còn chưa hiểu nụ cười kia của anh có ý nghĩa gì, thì đã cảm nhận được có một bàn tay đặt ở mông của mình, cách một lớp vải xoa xoa cặp mông của cô. Bởi vì sự đụng chạm của anh, khiến cho thân thể của Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, thì lại thấy anh đang nhìn về phía mình nháy mắt “Vậy thì như thế này? Em thích không?” Nói xong, khoé miệng anh nở một nụ cười mê người. "Biến thái!" Không nhìn xem mình đang ở chỗ nào, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được hét lên một tiếng. Nhưng mà một giây sau bốn phía quay lại nhìn cô với ánh mắt ngơ ngác không hiểu khiến cho sắc mặt của cô lập tức đỏ lên như trứng tôm chín. Càng khiến cô tức giận hơn nữa là, người gây ra tai hoạ vẫn ngại chưa đủ còn đứng cười trộm ở bên cạnh cô. Đáng ghét! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Nhiếp Tử Vũ oán hận trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Phong một cái, rồi vội vã đẩy anh ra. "Anh mau đi thử đi, nếu không thì em đi!” Hận không có cái lỗ nào để cô chui vào cho rồi. “Được.” Nhiếp Tử Phong cười sang sảng, ném cho cô một cái nhìn mờ ầm, rồi chậm rãi đi vào phòng thử đồ. Nhìn thấy bóng lưng của anh biến mất, Nhiếp Tử Vũ lại nghe thấy xung quanh mình không ngừng truyền tới những tiếng thì thầm to nhỏ, cuối cùng che khuôn mặt đang nóng bừng như lửa của mình, cúi đầu chạy ra khỏi cửa hàng. ... Nhiếp Tử Phong trời sinh đã có dáng người rất đẹp, cho nên cho dù anh mặc cái gì cũng đều đẹp, cho dù là màu sắc nào đi chăng nữa, thì mặc lên người của anh cũng sáng như ánh mắt trời, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới từ mặt trắng nhỏ. Nhưng mà lúc anh từ trong phòng thay đồ bước ra, những người phụ nữ chăm chú nhìn anh với ánh mắt hâm mộ, nhưng mà trong đó không có bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ. die,n; da. ydo /nn. “Cô gái nhỏ này!” Nhiếp Tử Phong khẽ cười lắc lắc đầu. Cho là bởi vì mới vừa rồi mình đùa giỡn khiến cô xấu hổ nên đã náu đi, anh không khỏi bật cười và bắt đầu đi tìm bóng dáng của cô. ※ "Sau này chúng ta không cần gặp mặt nhau nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn tô son trát phấn rất tinh xảo hiện lên sự lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhưng lạnh lẽo. Hai tay của Lạc Thuần vòng ở ngực, hất cằm lên nhìn người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu, bụng bia to đùng, cái đầu trọc lóc, lạnh lùng nói “Đây là lần cuối cùng tôi chọn quần áo cho anh, sau này xin anh hãy tìm người khác đi.” “Thuần Nhi, đừng gây rối.” Người đàn ông sửng sốt, nụ cười tươi rói cứng ngắc trên môi. Vốn cho là cô ta chỉ giận dỗi với mình giống như bình thường thôi, thế nhưng khi ông ta nhìn vào đôi mắt đầy sự kiên định kia thì lập tức trở nên luống cuống. “Thuần Nhi, em nói thật sao? Em thực sự không muốn ở cùng một chỗ với anh sao? Vì sao? Chẳng lẽ là vì vợ anh, cô ấy…” Nhưng mà không đợi ông ta nói hết câu, Lạc Thuần đã cắt ngang không chút lưu tình nào. die,n; da. ydo /nn. “Bởi vì muốn chia tay thì chia tay thôi.” Cô ta nói dăm ba câu qua loa cho xong, ánh mắt nhìn ông ta đầy sự chán ghét. Trước kia cô một mực khăng khăng đòi đi theo ông ta, nhất định là lúc đó cô bị điên rồi! Vợ ông ta đánh cô ở trước mặt mọi người nhưng ông ta lại trơ mắt ra đứng ở bên cạnh để nhìn, cái này gọi là lúc cô đau khổ và tuyệt vọng tới cực điểm thì cũng nhận ra sự nhu nhược của ông ta! Bây giờ cô đã suy nghĩ kỹ rồi, tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều là giả dối, nếu như cả đời này mình thực sự đi theo ông ta thì sẽ không có ngày nào tốt lành cả! Nghĩ như vậy, trước mắt của Lạc Thuần hiện lên khuôn mặt điển trai nam tính và cương nghị, nhất thời trong lòng trở nên mềm mại, khoé miệng cũng hiện ra một nụ cười nhợt nhạt. Nhìn người đàn ông ở trước mặt này không hề có chút hình tượng đàn ông nào, nghĩ lại người đàn ông kia đã ra mặt vì mình, là người đàn ông vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, thoáng một cái đã nhìn ra sự khác biệt! Dựa vào cái gì mà cô phải phó thác mình cho loại người như thế này, những người phụ nữ xinh đẹp như cô thì chỉ hợp với người như Nhiếp Tử Phong! “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Lạc Thuần không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái, xoay người muốn rời đi. Nhưng mà người đàn ông kia lại không có ý định bỏ qua cho cô ta, liền đi lên phía trước ngăn cản trước mặt của cô ta. “Thuần Nhi, em thực sự muốn làm cho mọi chuyện tới nông nỗi này sao? Chẳng lẽ em vẫn oán hận anh vì chuyện lần trước sao? Không phải anh đã nói xin lỗi với em rồi sao? Vì sao em không chịu tha thứ cho anh chứ?” “Mau tránh ra!” Lạc Thuần ghét bỏ nhìn ông ta, giãy giụa,khiến cho không ít ánh mắt nhìn lại. Mặc dù không nghe thấy những người phụ nữ kia nói những gì, nhưng mà bằng ánh mắt của bọn họ, cô ta cũng có thể đoán được sơ sơ, cho nên cô ta càng tức điên lên. “Tôi nói anh hãy mau tránh ra, anh có nghe không!” Cô ta cố gắng hạ giọng, lạnh lùng nó[email protected]*dyanlee^ “Không, anh không tránh! Nếu như em không chịu nói chuyện rõ ràng với anh, thì anh sẽ không tránh.” Người đàn ông rất kiên trì với lập trường của mình. “Chết tiệt!” Lạc Thuần khẽ nguyền rủa một tiếng, đang định giơ tay lên cho ông ta một cái tát. Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng ở cách đó không xa, cả người ngẩn ra, một giây sau liền thay bằng bộ dạng uất ức và vô cùng đáng thương. “Cứu mạng với.” Người đàn ông nhìn về phía cô, thì nhìn thấy dưới đáy mắt cô đang ngân ngấn nước mắt. Còn chưa kịp suy nghĩ về biểu hiện bất ngờ này của cô ta, thì đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói đầy lo lắng. “Vũ Vũ, em không sao chứ?” Nhiếp Tử Phong nghe thấy như vậy thì chạy tới, khi anh nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang dây dưa với người mà mình tâm tâm niệm niệm, thì sắc mặt tối sầm lại. “Ông muốn làm gì cô ấy!” “Tôi…” Người đàn ông sửng sốt, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng mà Lạc Thuần ở bên cạnh đã phản ứng đầu tiên. Nhân dịp người đàn ông sơ ý cô ta đã tránh thoát ra khỏi bàn tay đang kiềm chế cổ tay mình của ông ta, vội vàng chạy lại núp ở phía sau của Nhiếp Tử Phong. “Em không sao, chúng ta mau đi thôi.” Rất sợ người đàn ông kia sẽ làm hỏng chuyện của mình, Lạc Thuần vội vã muốn kéo anh rời khỏi đây. “Không được!” Nhiếp Tử Phong từ chối, đôi mắt như chim ưng của anh gắt gao nhìn người đàn ông thấy anh tới mà lộ ra vẻ khiếp sợ. Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt âm trầm hỏi “Ông là người đàn ông ở sân bay lần trước đúng không?” Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại và Chập tối, gió đêm hiu hiu, cành lá lung lay. Tại một khu nhà cao cấp nằm ở trên núi Dương Minh. Trong đại sảnh vô cùng tráng lệ là cái bàn dài to lớn được lót bởi chiếc khăn bàn trắng tinh, trên đó để đầy ắp thức ăn ngon, rượu ngon được vận chuyển tới bằng đường hàng không từ khắp các quốc gia; nam nữ đều mặc quần áo hoa lệ cười nói vui vẻ, cử chỉ tao nhã. Còn có một đội nhạc hòa tấu chiếm cả một khúc quanh ở chân cầu thang đang trình diễn những khúc nhạc vui vẻ. Đêm nay là tiệc sinh nhật mười tuổi của con trai bảo bối độc nhất của tổng tài tập đoàn Nhiếp Phong. Hình thức rất long trọng, khách khứa đến đây không khỏi là người có quyền thế. Nói đến tập đoàn Nhiếp Phong, không người nào không biết không hiểu. Giai đoạn đầu tập đoàn chỉ kinh doanh sắt thép là chính, giai đoạn sau, dưới sự lãnh đạo của tổng tài đương nhiệm thì mở rộng sang nhiều lĩnh vực, từ máy bay cho đến ô tô, lại từ quần áo trang sức đến phụ kiện đi kèm, chỉ cần là thứ mình có thể nghĩ tới thì nó đều chiếm vị trí lãnh đạo trên thị trường. Lúc này, phía sau vườn hoa ... - Phong, năm nay bác trai lại tặng cậu cái gì vậy? Một người mặc âu phục màu trắng chỉnh tề đứng bên cạnh một cậu bé tao nhã đang cầm ly sâm banh, cười nói tiếp - Từ lúc cậu 1 tuổi thì bác trai đã tặng xe, máy bay cho cậu, tớ nghĩ năm nay cũng sẽ không có trò gì mới đâu. Cậu bé được gọi là Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, trên gương mặt nho nhỏ đẹp trai kia chứa đầy bực bội - Nhiều chuyện! Nói xong, cậu bé kia cầm lấy cung tên đặt ở bên cạnh lên, nhắm vào giữa hồng tâm. Lâm Nhĩ Kỳ không cho rằng có thể chọc hắn cười, quả nhiên không thể đoán được hắn. - Kỳ, cậu đừng làm phiền cậu ta, tâm tình cậu ta không tốt, coi chừng trút hỏa lên người cậu đấy. Một cậu nhóc mặc bộ âu phục màu đen, đem ánh mắt trách cứ mà nhìn hắn, ám chỉ hắn không nên nói nữa. Nhưng người này vẫn cứ khư khư không theo ý cậu nhóc. - Hả? Tại sao tâm tình lại không tốt? Lâm Nhĩ Kỳ chớp chớp mắt vô tội - Chẳng lẽ có liên quan tới việc bác trai tặng quà cho cậu ta hay sao? Lời vừa ra khỏi miệng, nhiệt độ liền trực tiếp giảm xuống. Lãnh Duy Biệt liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của tên tiểu thọ tinh kia, bĩu môi rồi quay đi. Ánh mắt lạnh lùng gắt gao kia nhìn chằm chằm vào nụ cười yếu ớt của Lâm Nhĩ Kỳ, cung tên trên tay Nhiếp Tử Phong liền gia tăng lực độ, tiếp theo nhắm thẳng vào hắn - Nếu cậu nói tiếp một câu nữa thì có tin mũi tên này sẽ bắn thẳng vào tim của cậu hay không? Lúc này, Lâm Nhĩ Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngây ngốc tiếp tục khiêu khích hắn, vội vàng đưa tay đầu hàng. Thấy hắn không nói nữa, Nhiếp Tử Phong dùng sức ném cung tên trong tay xuống, tiếp theo bước thật nhanh rời khỏi đó. ... ... Một thân một mình đi trong sân, cơn tức trong đầu Nhiếp Tử Phong không có chỗ phát tán, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đá mấy chậu hoa yêu thích của lão cha cho hả giận. Xú lão đầu chết tiệt! Nhớ tới lúc trước cha tặng quà sinh nhật cho mình, Nhiếp Tử Phong hận đến nghiến răng. Hắn mới chỉ mười tuổi mà thôi, vậy mà lão đầu đó mang cả công ty biến thành quà tặng cho hắn! Hắn thà rằng giống như trước kia chỉ tặng hắn những thứ không có hữu dụng còn hơn! - Đáng ghét! Cơn tức càng lúc càng lớn, những cú đá gắt gao này đã không thể dập tắt lửa giận của hắn. Hắn định cầm mấy chậu bông lên đập nát tan tành nhưng mà còn chưa kịp nện xuống, hắn liền nghe một hồi thanh âm khóc lóc. Động tác dừng lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, âm thanh dần dần mất hẳn. Cho là bực dọc sinh ra ảo giác, một luồng lửa giận xông thẳng lên đầu, hắn giơ chậu hoa lên thật cao rồi ném xuống. Sau một tiếng "bịch" vang lên thật lớn, tiếng khóc lầm tưởng trước kia bỗng nhiên gia tăng. - Là ai ở đó vậy? Nhiếp Tử Phong cảnh giác nhìn về khóm hoa cách đó không xa, một mặt lại thận trọng đi đến gần - Ra đây! Nhưng mà đáp lại hắn là tiếng khóc rống lớn hơn. Ngực Nhiếp Tử Phong căng thẳng, lấy dũng khí đi lên trước, mà sau khi thấy rõ nguồn gốc tiếng khóc kia thì con ngươi hắn trợn to. Mượn ánh đèn nhìn kỹ hơn, lại thấy một đứa trẻ sơ sinh được vải hoa quấn quanh đang nằm ở trong cái hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì khóc rống mà đỏ lên. Trẻ sơ sinh! Là ai đem cô bé vứt ở đây? Nhiếp Tử Phong sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được thứ mà hắn đã thấy. Đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ nhìn thấy có người, ngay sau đó càng khóc lợi hại hơn, tiếng khóc kia quả thực muốn xé nát cả bầu trời. Cũng bởi vì vậy, Nhiếp Tử Phong từ từ bước đến đó. Hắn ngồi xổm người xuống muốn xem rõ cô bé, bỗng dưng phát hiện phía dưới đầu của cô có một tờ giấy. Hắn liền thận trọng di chuyển đầu của cô xê dịch qua bên kia một chút, rất nhanh cầm lấy tờ giấy. "Xin cậu chăm sóc con gái của tôi, tôi xin cậu!" Trên tờ giấy thật to chỉ viết một câu như vậy, Nhiếp Tử Phong liền hiểu ra nguyên nhân vứt bỏ thứ này ở đây. Trong đầu Nhiếp Tử Phong bấn loạn, đang lúc muốn quay trở lại gọi quản gia giải quyết chuyện này thì tiếng khóc của đứa bé chợt dừng lại. Nhiếp Tử Phong không hiểu mà đưa mắt nhìn về phía cô, lại phát hiện đôi mắt long lanh của cô đang nhìn hắn chăm chú, tiếp theo há miệng cười toe toét. Bởi vì cô cười, trong lòng Nhiếp Tử Phong bị xúc động bởi cái cục mềm mại kia! Hắn như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn nàng chăm chú, khóe miệng lại cong lên mà cười một cái thật tươi, ánh mắt lóe lên, hắn đã có quyết định. Cô là quà sinh nhật của hắn! Editor Táo đỏ phố núi"Không, em không cần.” Vốn cho là anh chỉ nói đùa thôi, nhưng mà sau khi nhìn lại thì trong mắt anh vô cùng nghiêm túc, trong nháy mắt Quan Duyệt liền trở nên rối loạn. Sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy, ánh mắt không tự chủ mà trở nên mờ mịt."Tử Phong, em không muốn huỷ bỏ hôn ước, em không muốn." Cô ta điên cuồng lắc đầu, bắt được cánh tay của Nhiếp Tử Phong, cúi người cầu xin “Anh biết là em rất yêu anh mà, em không thể mất anh được. Van xin anh, xin anh đừng huỷ bỏ hôn ước có được không, có được không?”Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, ngay lúc này Quan Duyệt không còn là người phụ nữ có nhiều mưu mô tính toán như mười lăm phút trước nữa, mà chỉ là một người phụ nữ luỵ tình đáng mà...Sự đáng thương của cô ta cũng không chiếm được sự đồng tình của Nhiếp Tử Phong. Trên mặt của Nhiếp Tử Phong là vẻ kiên định không một chút dao động nào, sau đó nghe thấy lời nói rất kiên quyết của anh.“Tự mình đi về đi. Tôi sẽ cho em thời gian tiếp nhận sự thật này, sau khi tiếp nhận được rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho truyền thông chuyện của hai chúng ta. Đến lúc đó, làm phiền em suy nghĩ ra một lý do không muốn tiếp tục với tôi nữa.” Nói xong, anh nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra. Diễng đáng ele quiý don."Không! Em không đồng ý! Em không đồng ý huỷ bỏ hôn ước!" Không nhận được lời đáp ứng của anh, Quan Duyệt đành lặng lẽ rời khỏi. Cô ta cao ngạo hất mặt lên, trong mắt chứa đựng sự thì hận như có như không. “Anh không cho em lời giải thích, có chết em cũng sẽ không đồng ý huỷ bỏ hôn ước!” Nhưng cho dù có giải thích, cô ta cũng sẽ không huỷ bỏ hôn vậy Nhiếp Tử Phong khẽ liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói “Muốn giải thích phải không? Được rồi, tôi giải thích cho cô.”Quan Duyệt nín thở tập trung, một lòng tập trung vào anh, chỉ thấy anh im lặng một lát, rồi nói rất dứt khoát“Lời giải thích là cho tới bây giờ tôi cũng không yêu cô, cũng không có khả năng sẽ kết hôn với cô!” Lúc trước đính hôn, hoàn toàn là do bị Nhiếp Tử Vũ vứt bỏ nên mới nhất thời mất đi lý trí, rồi sau đó lộ ra tin tức kết hôn với cô ta, từ đầu tới cuối anh cũng không suy nghĩ muốn cùng với cô ta, càng miễn bàn tới chuyện kết hôn!Mặc dù đã sớm dự liệu được, nhưng khi nghe thấy anh không chút do dự mà nói ra câu nói khiến người khác tổn thương này, trong lòng Quan Duyệt vốn đã không bình tĩnh nay lại càng run rẩy nhiều sao có thể! Anh làm sao có thể đối xử với cô ta như vậy được!Sự hận thù từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của cô ta, trong lòng trở nên lạnh lẽo đông cứng lại. Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn vào Nhiếp Tử Phong sau khi nói những lời này xong không hề có chút áy náy nào, trong lòng đau như dao cắt. Diễng đáing eloe quiý ta đã làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng kết quả là một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại kết quả lại là từ hôn!!Cô ta là một người phụ nữ quý hiếm trong thương giới, trong cảm nhận của rất nhiều người đàn ông! Cô ta cao ngạo, cô ta xuất sắc, cả đời cô ta đã sống trong sự ca tụng và nịnh hót của người khác, cao quý giống như một con thiên bây giờ, cô ta lại vấp ngã ở đây, trước người đàn ông trong lòng của cô ta nhưng chưa bao giờ thuộc về cô ta, chuyện này sao cô ta có thể chịu đựng được!Điều khiến cho cô ta tức giận hơn cả là, cô ta lại bị một đứa bé mồ côi đánh bại! Cơn tức giận này, dù sao cũng không nuốt trôi được. Nghĩ tới đây, vẻ thống khổ của cô ta càng được thể hiện nhiều hơn so với trước đó."Tử Phong, tình cảm thì cũng có thể bồi dưỡng, ngay lúc này anh không thích em, nhưng chưa chắc trong tương lai anh cũng sẽ không yêu em. Em cầu xin anh, hãy cho em cơ hội được yêu anh có được không?”Không cam lòng, cô ta không cam lòng khi mình cứ như vậy mà thua! Cho nên bây giờ, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì, cô ta cũng muốn đoạt lại mà, Nhiếp Tử Phong không thể cho tính toán của cô ta được thành ơ nhíu mày lại, Nhiếp Tử Phong không một tiếng động lui về phía sau để giữ một khoảng cách với cô ta."Chúng ta đã quen nhau ba năm, tôi cũng không thể yêu cô, cho dù chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi.” Trong lòng của anh chỉ có một người duy nhất là Vũ Vũ, sớm đã không để mắt tới người phụ nữ này nói này, khiến cho sự cầu xin của Quan Duyệt trong nháy mắt đều tan thành mây khói.“Anh có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Cô ta oán ận một câu “Không còn khả năng cứu vãn nữa sao?!”“Xin lỗi." Nhiếp Tử Phong chỉ có thể trả lời cho cô ta bằng hai chữ này. Nói xong, anh không thèm liếc mắt nhìn Quan Duyệt lấy một cái nào nữa, mà đi thẳng lên lầu. Taoo do leê quíy bóng dáng của anh dần dần khuất ở nơi cầu thang, vẻ đau khổ của Quan Duyệt trong nháy mắt đều biến mất, mà thay vào đó là ánh mắt căm thù, so với người bất lực thê thảm trước đó một giây cứ như là hai người hoàn toàn khác Tử Phong, quả thật anh rất tuyệt tình!Trong ngực giống như có một tảng đá ngàn cân đè lên, nặng nề và áp lực, dần dần, hai tay đang buông thõng hai bên đùi nắm chặt thành quyền, gân cổ tay nổi lên rất một câu xin lỗi của anh có thể đổi lại những công sức và tuổi thanh xuân mà tôi đã bỏ ra sao? Hừ! Đừng có nằm mơ!Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ, các người đã vô tình với tôi, thì cũng đừng trách tôi đối xử độc ác với các người!Quan Duyệt cô mà không chiếm được cái gì đó, thì những người phụ nữ khác cũng đừng nằm mơ chiếm được!...※Sau khi Nhiếp Tử Phong lên lầu xong liền đi thẳng đến phòng của Nhiếp Tử Vũ, đúng như trong dự tính, cho dù anh có gõ cửa như thế nào đi nữa, Nhiếp Tử Vũ cũng không lên tiếng. Anh gõ cửa khoảng mười lăm phút cũng không thấy gì, lúc này Nhiếp Tử Phong mới nói một câu “Bữa ăn khuya đặt ở cửa, chờ em nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.” Sau đó ngoài cửa không còn tiếng động gì phòng, Nhiếp Tử Vũ đeo tai nghe, bật nhạc âm lượng lớn nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của Nhiếp Tử Phong. Nhưng mà cô vẫn kiên nhẫn không chịu mở miệng, mãi tới khi anh rời đi rồi cô mới bỏ tai nghe giường, cô đi ra mở cửa, trên mặt đất có một chén cháo nghêu mà cô thích ăn, vì vậy cô bưng chén đi vào. Nhưng chỉ đặt ở lên bàn trên đầu giường, không đụng một miếng cứ nhìn chằm chằm vào đó, bỗng dưng cảm thấy trên mặt ươn ướt, cô đưa tay lên sờ, thì phát hiện đó là nước mắt chẳng biết rơi từ lúc nào. Vì vậy trong ngực cảm thấy đau nhói lên, nước mắt rơi ngày càng khóc, là vì lúc nãy cô nghe thấy đoạn đối thoại của Nhiếp Tử Phong và lão phu nhân. Taoo ddo leê nghe thấy anh vì mình mà đứng ra phản bác và bênh vực, chỉ trích lão phu nhân đã không đúng; cũng nghe thấy lão phu nhân cảm thấy áy náy, và cả tiếng khóc của mẹ Nhiếp. Cho nên cô cũng nói không nên lời là do cảm kích, cao hứng, hay còn có cái gì khác nữa, nhưng cô nghĩ chắc là mỗi thứ có một ít, nhưng mà càng nhiều khổ sở hơn đó là vì bản thân mình và Nhiếp Tử phu nhân từ nhỏ đã không muốn gặp cô, nhưng mỗi khi cô bị đánh chửi xong, Nhiếp Tử Phong lại cười đùa với mình, mang cô đi công viên chơi trò chơi, lấy lòng cô. Khi đó, cô cho rằng anh đối đãi với mình như vậy là vì yêu quý mình, nhưng bây giờ mới biết được, đó là bởi vì muốn an ủi giờ ngồi nhớ lại chuyện trước kia, cô mới phát hiện anh cực kỳ quan tâm tới cần cô gây ra chuyện gì, anh sẽ lập tức giải quyết giúp cô. Ngay cả lúc cô “đến ngày” đau tới mức chết đi sống lại, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, anh sẽ bỏ cuộc họp để giúp cô đi mua canh đậu đỏ; lúc lớn lên một chút, cô luôn phá hoại chuyện tốt của anh và những người phụ nữ khác, anh cũng chưa bao giờ nhăn mày lại với cô. Anh đối xử tốt với cô như vậy, nhưng mình chưa đáp lại cho anh được cái gì hết. Lần đầu tiên, cô vì anh trả giá cũng cảm thấy không đáng giá. Thậm chí, còn cảm thấy mình mới là người nợ anh!Nhớ lại, suy nghĩ của Nhiếp Tử Vũ dần dần bay xa......Cô đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy!Đêm khuya im ắng, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ - -

bảo bối ngoan ngoãn để cho anh yêu