🐲 Đọc Truyện Về Đi Anh Nơi Đây Em Vẫn Đợi

Tại đây, cô Anh đã đứng đợi sẵn nơi cổng ra vào bến tự lúc nào ; nó dừng xe và gãi đầu, gãi tai nói : - Xin lỗi cô, em đến trễ! - Thôi, ai bắt lỗi bắt phải gì đâu mà xin lỗi. Cô cũng vừa xuống xe đây thôi. Cơn mưa này kéo dài thật kinh người, nửa đêm lúc Thẩm Đa Ý tỉnh ngủ mưa vẫn còn đang rơi. Cậu liếc nhìn điện thoại không có chút động tĩnh gì, trong lòng đại khái cũng đã biết được đáp án. Cơn buồn ngủ dần dần biến mất, rời giường bước đến bên cửa sổ, cậu chẳng muốn bật đèn, mà chỉ xoa xoa mặt nghĩ ngợi lung tung. truyện Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi của Tác giả (Lan Rùa), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Nội Dung Truyện : Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn ĐợiPhần 2 của Anh chọn ai? Siêu mẫu hay OsinCâu chuyện tình buồn giữa đại ca của Đại Bàng Đen và cô bé mồ côi…- Một bức ảnh kỷ niệm buổi kết hôn của nhà văn Thanh Nam và nhà văn Túy Hồng được kèm vào bài Túy Hồng giữa chúng tôi của nhà văn Mai Thảo.Bức ảnh này xuất hiện tại nhiều chỗ trên nhiều bài báo về Túy Hồng trước và sau khi bà qua đời (1). Như đã thấy, bức ảnh với vài giòng chú thích có hai chi tiết Bài văn mẫu Vì sao chị em Liên cố thức đợi tàu. Hai đứa trẻ là một trong những tác phẩm xuất sắc và tiêu biểu nhất của Thạch Lam. Đó là một truyện ngắn trữ tình. Truyện không có truyện. Nhân vật là nhân vật trữ tình. Tất cả nội dung của chuyện đều xoay quanh Cái nắng của mùa hè miền Bắc dường như chưa phủ cho Hà Nội vào thời điểm sáng sớm. Ánh nắng còn mãi miết rong chơi nên không khí còn thoáng mát, dễ chịu. Sân bay Nội Bài đông nghẹt người. Xong tất cả các thủ tục, T lặng lẽ tìm một chỗ trống nơi hàng ghế trong sảnh rồi để valy dưới chân mình, bâng khuâng nhìn ra mảng trời cao vợi. I. Giới thiệu sách Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót. Biên niên ký chim vặn dây cót (ねじまき鳥クロニクル Nejimaki-dori Kuronikuru) là một cuốn tiểu thuyết của nhà văn Murakami Haruki.Bản dịch tiếng Việt do Trần Tiễn Cao Đăng dịch dựa theo bản tiếng Anh The Wind-up Bird Chronicle của Jay Rubin và bản dịch tiếng Nga "Lặng lẽ nơi này" (phim "Tình xa", Lê Vân diễn vai chính) lại kể về nỗi đau, sự trống trải của một cô gái sau khi người yêu sai lời hẹn ước và vượt biên; bản thu Mỹ Hạnh hát tại DDVN14. "Ơ bai", tiếng nói của một dân tộc thiểu số miền núi tỉnh Lâm Đồng, có nghĩa là "Không được đâu". Truyện ngắn hay, nơi chia sẻ cảm xúc Em cứ đi đâu đó nếu em muốn và đừng quên quay về vì ở đây vẫn có anh đợi em, nghe em. Bạch Dương láu cá. Bạch Dương lém lỉnh. Vì thế hãy đến bên anh, đưa tay đây cho anh nắm, anh sẽ cùng em đi qua giông bão của cuộc đời nKif. Tất nhiên, sau đó hắn cũng đủ tinh tế để nhận ra ý tứ của nàng, hơi mỉm cười, giả giọng lải nhải…gục mặt vào vai nàng, hắn cố ý trêu đùa-”Một cộng một…mấy nhỉ…đau đầu quá…á…ba…bằng ba…”Nàng điên…đôi môi nhỏ mím lại…đánh vào người hắn-”Bỏ tôi ra…tôi mệt rồi…”Nào có được tha dễ thế, hắn cố ý ngã về đằng sau, cả người nàng bất giác bên trên hắn, đặt tay lên gò má hồng, hắn chậm rãi nói-”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, đẹp trai cao ráo sáng sủa… thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….em nghĩ hai chai rượu đủ làm tôi say ư?”Nói đoạn hắn bẹo má nàng, sau đó đặt tay nhỏ lên lồng ngực bên trái-”Không chỉ đơn giản là thích đâu…mà là điều kiện sống tất yếu rồi…”-”Gì chứ?” Nàng thắc ví như chúng ta không thể sống nếu không có nước…tôi cũng vậy, tôi cảm thấy mình không thể sống nếu không có em…”Hắn chưa hề nói từ yêu…nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm nàng cảm động chảy cả nước mắt…Hắn lập tức xoay người lại, thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy nằm dưới, hôn lên giọt nước đang chảy nơi gò má, nói buồn buồn-”Tôi biết, người trong lòng em không phải là tôi…nhưng em…có thể nào…cho tôi một cơ hội…”Nàng mỉm cười…hắn tiếp tục-”Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến em yêu tôi…hãy cho tôi thời gian đi…tôi sẽ cố gắng…em thích gì, tôi sẽ làm theo…”-”Bảo em quên đi người đó là hơi khó, cũng ích kỉ…nhưng tôi thực sự không thể nào tưởng tượng nếu không có em, tôi sẽ ra sao …tôi…thực sự xin lỗi…”Đôi mắt hắn hơi rủ xuống…nàng cười rất tươi-”Mẹ…thế mà còn chửi tôi ngu…vậy anh là thằng đần…mà không phải…là cụ tổ của thằng đần mới đúng…”Hắn trợn mắt…-”Cái anh nói…trong thời gian tới, anh sẽ dùng sự chân thành của mình để khiến tôi yêu anh phải không? Tôi nghĩ không cần thiết!”Hắn tự nhiên buồn hẳn-”Không thể cho tôi cơ hội sao?”-”Không cần, tôi nói không cần đâu…”Nàng quả quyết…Tự tin dần mất sạch…chả nhẽ nàng yêu tên đó tới thế, không muốn mở lòng cho ai khác???Hắn thở dài…ừ một tiếng rất nhỏ, đau lòng buông nàng-”Ngủ đi…hôm nay em cũng mệt rồi..”Nói đoạn, hay quay lưng lại, cố gắng nhắm mắt…-”Này, đang nói chuyện mà…”. Nàng gì mai nói tiếp…”Lòng nàng thấy vui vui, tên này, chưa gì đã…trẻ con thật…Bàn tay thon dài luồn qua, ôm lấy người trước mặt…môi đỏ thì thầm nơi tai-”Em nói không cần anh phải làm thế…bởi vì em đã yêu anh…từ lâu rồi…”Hơi thở gấp gáp, nụ hôn nhẹ được đặt trên gáy, tim hắn như muốn rụng rời…lập tức quay người, ghì chặt nàng trong lòng, rủa thầm-”Đồ quỷ…”Ngước lên nhìn, mắt hắn đỏ hoe…nàng nhanh trí cù vào nách, nhưng không ăn thua-”Yên nào cô bé…”-”Làm sao đấy…”Chân nàng cố với lòng bàn chân hắn…muốn cho hắn cười…rốt cuộc bị hắn kẹp ngày càng chặt-”Ngoan nào…”Ở trong lồng ngực hắn, quả là dễ chịu…Mất một lúc, sau khi lấy được bình tĩnh, hắn mới nới lỏng nàng, mũi đôi bạn trẻ cùng đỏ au-”Em ngốc!”-”Anh đần thì có!”-”Ừ…thế nên chúng ta mới xứng đôi…”Hắn nhường nhịn, bờ môi lượn lờ khắp khuôn mặt xinh, trán, mắt, mũi, má…không một chỗ nào được tha…khi gần tới miệng, nàng chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức đổi thái độ-”Anh là thằng khốn nạn…”-”Hả, sao vậy…”-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh…đồ khốn…cướp đi sự trong trắng của tôi…”Hắn sững người…-”Đừng tưởng tôi không nhớ…anh sai người cho tôi uống nước cam…sau đó…ngay tại căn phòng này…”Nàng ôm mặt khóc hu hu như đứa trẻ, bao lâu thì chẳng sao…đúng là tìm được người ăn vạ…Hắn nhớ ra, bình tĩnh ôm nàng vào lòng-”Em hiểu lầm rồi…”Sau đó giải thích hết nước hết cái…-”Nếu em không tin…mai cho thằng Hai tới làm chứng…”-”Trời, nó là thuộc hạ của anh, tất nhiên nói theo anh rồi…Nói như vậy tôi phải cảm ơn vì anh cứu tôi hả?”Hắn bất lực-”Được, còn cách khác đấy, em khẳng định mình bị tôi làm ô nhục phải không…sao chúng ta không thử ngay đi…xem kết quả như thế nào…”Hắn quả quyết làm nàng dần dần hết nghi hoặc-”Không cần…Thôi đi ngủ…”Nàng tất nhiên chưa hết giận, sau pha tình cảm lãng mạn vẫn quay lưng lại phũ phàng…hắn không ép, chỉ là tấm thân rộng lớn ấy vẫn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn nơi gáy…Nàng khẽ run, cảm giác ấm áp ngọt ngào…đêm đó nàng đã ngủ rất ngon!!! Hôm nay là ngày kết hôn của chủ tịch tập đoàn Bảo Minh – một sự kiện bí mật, hắn đã âm thầm lên kế hoạch gần một tháng làm bất ngờ vị hôn thê. Bảo Minh là một tập đoàn có thế lực, nếu có cơ hội hợp tác làm ăn, đợt này chắc chắn băng đảng của tôi được lợi lớn– thật không phí công mấy thằng em ăn nằm rình mò ngoài ấy – đây quả là tin đáng mừng, cơ hội trời cho này, nhất định phải chạm mặt, không hắn thì bố hắn, ông hắn, cụ hắn...nhất định phải giành quyền phân phối mấy sản phẩm đang hot của hắn, đi trước Golden Face một bước. -"Anh, chủ tịch nhà đó có con gái, 18 tuổi..." -"Chúng mày không phải dặn, đại ca thừa có dự tính...đại ca nhỉ?" -"Ôi dào, cần gì dự tính, cho nó gặp đại ca nhà mình, một phút thôi...chả chết đứ chết đừ ..." Thừa biết bọn ranh con ám chỉ cái gì, tôi chỉ cười khẩy. Tuy nhiên việc cưa cẩm một đứa trẻ mới 18 tuổi để đạt được mục đích thì có vẻ như tôi vẫn chưa tới đường cùng mà phải làm thế. Giải quyết nốt mấy kiện hàng, cầm lấy chiếc vé máy bay từ tay thằng em, tôi nhanh chóng ra Hà Nội. ............................... Một vật thể lạ xoẹt qua người khiến tôi tý ngã. Đằng sau, tiếng hô hò, chửi bới réo rít hết cả -"Đứng lại...đứng lại..." -"Con kia, ông mà bắt được mày thì liệu hồn..." Mẹ kiếp, một toán bảy tám thằng đàn ông vạm vỡ đuổi theo một con nhỏ, nhục. Con bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới tới lễ cưới, chỉ trách mẹ tôi đã dạy, không để phụ nữ chịu thiệt, tôi cầm tay con bé, khẽ nói vào tai nó "Hôm nay là số em may", tiếp sau đó thì, còn gì nữa, lao vào cứu người đẹp. Xong việc, phủi áo quần cho sạch, thì vẫn như thường lệ thôi, tôi ngại nhất là những lúc như thế này, khi anh hùng giải cứu mĩ nhân xong, thường thì các mĩ nhân sẽ sấn lấy, tỏ vẻ cảm kích, lau mồ hôi cho chàng, đứng nhìn với ánh mắt thán phục...vân vân và vân vân... tôi làm việc tốt vì tôi là người tốt đấy chứ bộ, tôi đâu cần những thứ hoa lá màu mè đó. Dự định của tôi sẽ nói với con nhỏ "Không cần khách sáo..." rồi lạnh nhạt đi thẳng, sở dĩ có thái độ vậy là vì trước kia có lần tôi đen đủi tới mức bị vài nàng đeo bám cảm ơn tới vài tháng trời, thật mệt mỏi. Haizz... Ấy vậy mà lúc tôi quay ra, chả còn ai, con bé chạy biến đằng nào mất...'Càng tốt'- tôi tự nhủ vậy đó, nhưng thực ra có chút – chút xíu xíu thôi, cảm thấy chạnh lòng. 'Mấy thằng bảo vệ ranh, nhưng không sao, anh đã lường hết...haha'. Vượt qua khu "kiểm tra giấy mời" một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vào hội trường, đang băn khoăn không biết nên tiếp cận mục tiêu trước hay sau lễ cưới, với lí do gì, thì tôi nghe tiếng kêu thất thanh từ phía nhà vệ sinh nữ, còn mười phút, đất trời, định đi qua rồi cơ mà tiếng kêu càng ngày càng lớn, đành chuyển hướng. Á, lại con bé đó, tôi nhận ra nó ngay mà, nhưng không phải quần đùi áo phông như lúc nãy, mà là bộ váy tím trông rất sang trọng, nhìn thấy tôi, nó như bắt được vàng"Giúp với". Chắc lúc nãy em không dừng lại là chưa được nhìn thấy cái bản mặt tôi thôi, bây giờ nhìn thấy rồi, tôi dám cá, ít nhiều ngày hôm nay tôi cũng bị làm phiền. Tôi nở một nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nói "Ừ, em cần gì?". Cô bé nhanh nhẹn "Không phải tôi, anh giúp người này đi..." rồi chạy biến. Tôi tý chết sốc, What??? Là đã 4 mắt chạm nhau, vậy mà không cảm xúc gì, đi thẳng? Con bé này, nó là đàn bà hay less đây? Mẹ nó chứ, dù sao thì tôi phải giúp đỡ người ở trước mặt cái đã. Con bé này thì mặc váy hồng, sao đứa nào cũng lộng lẫy thế nhỉ, có lẽ là đi ăn cưới chăng? Quay người nó ra, mới phát hiện, nó chính là con bé 18 tuổi mà đàn em suốt ngày nhắc sao? Trời, như vớ được vàng vậy, hôm nay tôi cứu tiểu thư của Bảo Minh, mai này việc gì há chẳng phải đều thuận lợi sao? Nó nằm bất động dưới sàn, đầu tóc đều bị ướt cả, tôi đoán bị sặc nước, nhưng sao lại sặc nước trong nhà vệ sinh? Cũng chẳng quan tâm nhiều, trước tiên phải làm hô hấp nhân tạo đã, được năm phút thì tiểu thư tỉnh, nó nhìn thấy tôi, mơ màng, một lúc thì khóc rống lên, tôi ân cần hỏi thăm -"Đỡ chưa???" -"Là anh đã cứu em sao??? Huhu...không có anh chắc em chết rồi..." -"Không cần khách sáo...Sao em bị ngạt vậy?" -"Em bị con đó dìm xuống bồn cầu...huhu" Ặc, dìm xuống bồn cầu ư? Không thể nói gì hơn ngoài...chết sốc! Lúc nãy tôi còn hô hấp nhân tạo cho nó...chẳng phải cũng gián tiếp uống nước bồn cầu? Biết thế này...hix hix... -"Em đi được không, đi thay áo quần đi, tôi còn có việc đi trước..." Vẫn nghe tiếng nó gọi và đuổi đằng sau nhưng tôi nhanh chóng rảo bước, con gái nhà giàu là thế, càng quan tâm, mặt dày nhiều, bọn họ càng chán ghét, cứ chơi bài lạnh nhạt đi đã, chỉ cần chắc chắn, nó đã nhớ mặt tôi, là đủ, sau này lúc cần hãng tính. ........................... Tôi ngồi ở hàng ghế sát đường đi chính, có thể quan sát tất cả rất rõ. Ồ thì ra cưới là như thế này sao? Lỗng lẫy, xa hoa, hoành tráng thì tôi đã thấy nhiều, nhưng ở đám cưới này, có một vẻ ấm áp lạ thường, không khí...haizz...nói chung là khó tả, cô dâu lúc đầu có vẻ còn tươi vui, nói nhiều, sau thì mặt mày biến sắc, tôi đoán, lúc này nàng ta mới biết mình cưới thật sao? Thái độ có vẻ giận dữ chú rể, cả hội trường nín thở lo lắng, biết đâu mà cô dâu điên lên thì chết, công chú rể và mọi người thành công cốc, bỗng một giọng nói ngay cạnh vang lên"Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?" Cô dâu bị đánh trúng đòn tâm lí, thôi không giận hờn, hay, người nói câu này, khiến tôi bị ấn tượng, cố gắng ngước lên nhìn cô gái đó. Một sự ngạc nhiên không ngờ, váy tím lộng lẫy, tóc tết hoa, em chẳng phải là cô gái hai lần không bị rung động trước vẻ điển trai chết người của tôi đấy sao? Đôi gò má có tô ít phấn hồng, trông em lúc này, vạn phần duyên dáng, kiêu kì. Có chút bất mãn, chả hiểu sao, thấy thằng phù rể bên cạnh nắm tay em lúc hát, chỉ là cái nắm tay xã giao thôi, nhưng mà vẫn khiến tôi có tý bực. Thủ tục hôn ước làm xong, mọi người vui vẻ ăn uống, hôm nay là tiệc đứng, tôi cũng quả là được ông trời chiếu cố, đang còn tính kế tiếp cận hắn, thì Trâm Anh - em gái hắn đã lôi cả gia đình tới gặp tôi, giới thiệu tôi kính cẩn như là ân nhân cứu mạng, tôi vì thế, tự dưng quen được gia đình họ, việc làm ăn, coi như thành! Tôi ở ngoài Bắc vài hôm đi chơi với Trâm Anh cho phải phép, chán ngắt, cố gắng chịu đựng rồi lấy lí do bận việc để quay vào Nam gấp. Một ngày đen đủi, tới chỗ làm thì người ta báo tôi nghỉ việc vài ngày, đã tuyển người khác. Phải vất vả lắm, tôi mới kiếm được công việc này, vậy mà giờ…buồn thật…Chưa kịp bước chân vào nhà thì bà chủ trọ báo, chỗ này đã có người mua, cho tôi hai ngày đi kiếm chỗ khác…Vừa mất việc, vừa mất chỗ ở, như này là sao hả trời???Đứng trước cánh cửa, thực là không dám mở, một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo tự dưng dâng lên…hắn đã đi chưa?-”Về rồi à?”-”Anh chưa đi?”-”Ừ, tôi định đợi em…”-”Tôi về đây, có gì thì nói đi?”-”À, tôi định ở nhờ em một hai ngày, hiện tại tôi chưa tìm được chỗ ở…”-”Thế thì mai đi tìm với tôi, chỗ này có người thuê rồi, tôi cũng sắp phải chuyển…”Cả hai ngày trời, dưới cái nắng ròng rã của Sài Gòn, tôi và hắn, không kiếm nổi một cái nhà…dù cố gắng thương lượng, trả giá cao một chút, nhưng kết quả là không thấy…Buổi tối, người chủ mới của khu nhà tới, dù chúng tôi có xin xỏ, họ vẫn vô tình đuổi…Đang định rủ Việt xuống hầm đi bộ lánh nạn tạm, mai đi ngủ tiếp thì hắn nhận được một cuộc gọi…Sau đó, mặt mày rạng rỡ nói với tôi”Có tin mừng…”Thì ra hắn có một người bạn đi nước ngoài gấp, cần người trông coi quán bia hơi, nhưng đấy là tin mừng của hắn có phải của tôi đâu?-”Đi cùng tôi?”-”Thôi, anh đi đi, không phải lo cho tôi…”-”Tối nay em định ngủ đâu? Thôi cứ đi với tôi…ở tạm mai đi kiếm nhà kiếm việc, được thì chuyển…”Ừ thì tôi cũng từng giúp hắn, giờ để hắn giúp lại, cũng chẳng sao…Những ngày sau đó, tôi vẫn kiên trì đi tìm nhà, tìm việc…mà mãi không được…Sau dần, quá chán nản, tôi bỏ ý định, ở lại quán bia giúp hắn, Việt tất nhiên trông coi hộ bạn, nên là ông chủ, hắn cũng ưu ái giao cho tôi chức quản lí sổ sách…quán bia cũng nhỏ, đâm ra tôi khá là nhàn…Tầng một để bán hàng, còn tầng hai bên trên có căn phòng, tôi và hắn cùng ở, so với phòng trước kia của tôi thì tốt hơn nhiều, có điều hòa, tivi, tủ lạnh…Tôi vẫn nằm trên giường, còn hắn vẫn nằm dưới đất…nhân viên và người ra vào quán thường hiểu lầm… dù tôi có giải thích, nản, tôi mặc kệ họ…Cuộc sống của tôi giờ rất tốt, phải nói là quá tốt, hơn trước rất nhiều, nhưng tôi cảm nhận rõ, từng thay đổi của mình…Tôi để ý tới hắn nhiều hơn, hắn cười, tôi cũng thấy vui…hằng ngày chúng tôi ăn cùng nhau, ở chung một phòng…nói nhiều chuyện linh tinh…thỉnh thoảng hắn phải ra ngoài có việc, tôi biết mình sẽ mong ngóng hắn về…cảm giác tôi dành cho hắn, thực sự không hiểu bây giờ nên gọi là gì???Cũng chính vì tôi để ý tới hắn, tôi cũng mới biết, hắn rất được các nhân viên nữ ái mộ…Trong số những nhân viên của cửa hàng, có một đứa tên Linh, khá xinh, ngũ quan đâu ra đấy, …không lúc nào rời mắt khỏi Việt, trước mặt hắn, nó khá thân với tôi, nhưng sau lưng, thì mặt lạnh tanh…tôi cũng mặc kệ thôi, tôi và nó, chẳng liên quan tới nhau…Cuối buổi, tôi thường giao sổ sách và tiền lại cho Việt…hắn chỉ xem cho có lệ…có vẻ như hắn tin tưởng tôi…Bỗng một ngày, tôi thấy hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, vẻ mặt hơi khác, nhưng không nói gì…sang hôm sau, hôm sau nữa vẫn vẻ mặt ấy…-”Sao vậy?”-”Không có gì…em làm việc đi…”Thái độ của hắn khiến tôi lo lắng, hắn nhanh nhẹn bước ra ngoài, gọi Linh-”Đi theo anh!”Thấy Việt như vậy, nó mừng lắm, tôi có thể thấy nụ cười hớn hở trên mặt nó, haizz…Lòng tôi quả thật, nhen nhóm bốc lửa…Tôi đã cố trấn tĩnh, chắc chỉ chuyện công việc…mà không thể…Linh đẹp là thế…hắn còn chưa bao giờ xưng anh với tôi…vậy mà với Linh? Nghe như quen biết lâu rồi nhỉ???Ngồi một lúc, tự nhiên tôi thấy buồn bực…với sang định làm chai bia, hóa ra bán hết, chán, định đi xuống nhà kho lấy lên một ít, cánh cửa hơi hé, bên trong là giọng Việt, dù biết là không phải, nhưng thực sự tôi không kiềm được-”Anh Cả, tha cho em đi…em xin…”-”Tại sao em cố xin thằng Hai tới đây? Có phải em lên kế hoạch từ trước không?”-”Anh Cả, Út biết lỗi rồi…”Anh Cả? Út? Chẳng phải hắn không có gia đình sao? Tôi còn chưa định ngờ một người hiền dịu như hắn có thể ra tay với phụ Cả, trước đây anh chưa từng đánh Út…”-”Lần sau đừng phạm phải…”Tôi cố gắng bịt miệng, thì ra, mấy ngày qua Linh đã cố tình để tôi ghi sai hàng bán ra, cũng không đưa tôi khoản tiền sai lệch đó…cũng may, Việt vẫn còn tỉnh táo…-”Có sao chứ…đằng nào anh cũng chỉ lợi dụng nó thôi mà, em làm là giúp sau này anh có cớ đuổi nó ra khỏi đây…”-”Im ngay…”-”Anh Cả, em thương anh…”-”Chuyện đó anh đã nói dứt khoát không dưới một lần rồi…”-”Tại sao chứ, em có gì không tốt? Tại sao? Em không hiểu? Kế hoạch gì mà cần phải từ bỏ ngôi biệt thự xa hoa? Lén lén lút lút ẩn nấp dưới thân phận ông chủ của cái quán bia hơi bẩn thỉu??? Con đó có gì hơn em? Thay vì lợi dụng con đó, anh lợi dụng em đi…em tình nguyện…nhìn anh và nó, em không chịu nổi!!!”Người tôi gần như hóa đá…À thì ra là vậy…càng nghe càng hiểu…hóa ra con nợ mấy ngày nay ở nhà tôi…là đại ca của một băng nhóm xã hội đen, tiền tiêu còn chẳng hết nói gì tới việc nợ nần?Suy nghĩ đầu tiên của tôi là vào đấm cho hắn một quả, nhưng tôi quá nóng vội rồi? Chẳng phải hắn định lợi dụng tôi vào một việc gì đó? Chẳng phải hắn là đại ca? Làm sao tôi đánh được với hắn…Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng nhẹ nhàng rời khỏi…Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ biết là, càng xa càng tốt…đau nhói…thì ra, tất cả những ngày qua…chỉ là lợi dụng, chỉ là giả dối…

đọc truyện về đi anh nơi đây em vẫn đợi